Đỉnh Sầu Đông
Trên đỉnh sầu đông lá rơi nhiều
Có con chim nhỏ đứng buồn hiu
Cất tiếng lẽ loi chim gọi bạn
Ta nghe lòng cũng thấy cô liêu
Chim về rủ cánh buồn ngơ ngác
Trên đỉnh trời sầu sương gió bay
Tìm bạn xa xôi không toại ý
Theo tiếng chim buồn nghe mắt cay
Một chiều chợt đến, một chiều xa...
Nắng rớt ngoài hiên cũng nhạt nhòa
Có người con gái về phương đó
Để lại bên song vệt nắng mờ
Uẩn Khúc
Ngày đi,
đêm tới,
sầu rơi!
Nghe trong ấm ức,
mộng đời vỡ tan.
Hoang liêu,
ngày tháng thu tàn.
Buồn nghe quạ thét trên hàng phong thưa
Tìm trong ký ức
ta, xưa.
Bao năm,
chỉ thấy,
gió, mưa
ngập hồn.
Dốc đời trơn,
bước mất, còn.
Chân chùn,
hụt hẫng,
gót mòn
lãng phiêu.
Dòng người tất bật,
muôn chiều
Riêng ta,
lả bước,
bóng xiêu bên đường.
Vết Khôn Cùng
Ta chờ gì giữa cơn mưa
Mà nghe nặng trút,
vẫn chưa muốn lìa
Chỉ ta về,
lạnh đêm khuya
Thinh không lặng khóc,
đầm đìa hư vô.
Gió lùa,
hương sắc,
nhạt mờ
Cánh khôi nguyên khép
bên bờ...lao lung
Gió đâu cứ thổi lạnh lùng
Ta khâu mãi vết khôn cùng,
buốt căm!
Về Đâu Ngày Mai?
Biết về đâu nữa,
ngày mai...
Tôi như chiếc lá,
dần phai trên cành.
Tình về đâu nữa,
mong manh
Phải chăng,
như sợi chỉ mành treo chuông?
Ai gieo,
những sự nhiễu nhương?
Cùng bao nghiệt ngã,
vây nguồn,
phân ly
Sương mù giăng lối tương tri
Lòng mang nặng khối sầu bi,
ngậm ngùi
Biết về đâu nữa than ôi!
Nghe mai ước hẹn,
cho hồi ức...
đau!
Đời sao lắm nỗi bể dâu
Nụ yêu nở thoáng,
tàn vào phù vân
Bước lần,
từng bước,
gian truân
Hồn theo cánh gió,
phân thân,
cõi buồn
Xa rồi,
mộng mị hư không
Cơn mê dần cạn,
mưa giông chẳng tàn
Tâm Thức
Tàn xuân lất phất mưa bay
Năm năm, tháng tháng đổi thay bốn mùa
Bên song bao đợt gió lùa
Rơi qua khung cửa, âm thừa chơi vơi
Vọng vào ký ức mù khơi
Gọi đời đã mất, một thời rất xa
Động sâu tâm thức vỡ òa
Trong trùng điệp sóng hồn ta đắm chìm
Ngụp trong bể cả ưu phiền
Bơi trong hụt hẫng kiếm tìm cái ta
Dòng đời gió táp mưa sa
Nhân sinh nặng gánh bôn ba, muộn phiền
Đêm!
Đêm nghe...
Gió phập phồng bên khung cửa
Côn trùng hòa tấu,
Những điệp khúc bi ai
Như gọi thời gian trở về hồn
Đâu quá khứ nào tương lai?
Trong cõi hư vô mịt mù
Đến đi chẳng tự mình
Soi tâm bên dòng sông ký ức
Mới hay!
Tóc đã nhạt xanh mà ảo tưởng vẫn xa vời...
Đêm đen mênh mông...
Ẩn hiện những mơ hồ
Ngoảnh mặt, Chỉ thấy hư không!
Không Bến
Mỗi ngày nỗi nhớ trong tôi
Vấn vương theo với mây trôi bạt ngàn
Nghe mưa sầu bỗng dâng tràn
Niềm riêng ấp ủ ...Ngỡ ngàng lệ rơi
Dạt dào con sóng ra khơi
Qua bao nhiêu ngả nước trôi về nguồn ?
Thuyền tôi nặng những u buồn
Chở bao nỗi nhớ lịm hồn tái tê
Lang thang trong cõi u mê
Thuyền tôi không bến biết về nơi đâu ?
Mịt mù sóng nước , bể dâu
Cánh bườm lạc lối, chìm sâu bẽ bàng
Trải bao sóng gió phũ phàng
Thuyền tôi tan tác giữa làn sóng qua
Thuyền giờ đắm giữa phong ba
Vùi chôn trắc trở xót xa ngậm ngùi