Xin nói ngay , tiêu đề trên không phải của T. mà là đầu đề một bài viết của Nguyễn Ngọc Bích đăng trên báo Phụ nữ. Theo thông tin "cóp nhặt" của tui, ông này có tướng mạo hơi "khuyết tật", tuy nhiên lại là một luật sư có chuyên môn giỏi , hiện có một văn phòng luật sư tại TP.HCM , ông có một gia đình theo người ta nói, là đầm ấm. Ông này có một loạt ba bài viết hay về tâm lý vợ chồng, đời sống hôn nhân , tuy hôm nay, T. chỉ "hầu chuyện" các bạn được một bài đầu, mấy bài sau, khi nào có được, T. sẽ giới thiệu cho các bạn "nhâm nhi" nhe.
QUÝ EM HÔNG ?
Nguyễn Ngọc Bích
Trước hết xin phân biệt giữa Yêu và Quý. Yêu hàm ý có đi có lại. Quý thì chỉ một chiều. Bạn quý một viên kim cương, nó không hề làm gì để đáp lại bạn. Tự nó, nó đẹp. Bạn hiểu nó, quý nó, ai làm rơi nó, bạn hét toáng ngay. Tình yêu biến thái đã biến các bà thành như viên kim cương trước mặt chồng. Viên kim cương lấp lánh , các bà cũng vậy.
Tôi cực lực ủng hộ sự đòi hỏi bình đẳng của các bà, nhưng không ủng hộ cách làm như từng thấy. Lý do là sự bình đẳng do các bà đòi sẽ chỉ duy nhất do các ông chồng đáp ứng.
Bình đẳng là một yêu cầu chính trị hoặc xã hội và giữa nhiều người với nhau. Đem nó vào gia đình, nơi chỉ có hai người thì thất bại e khó tránh. Trong gia đình, do Trời định, người vợ với người chồng có những chức năng nhất định để mang lại hạnh phúc cho chính họ. Ở đó không có sự hơn thua, một tính chất của chính trị, mà chỉ có tình yêu của lứa đôi đã biến thái theo năm tháng.
Nhân ngày 8/3 sắp đến, tôi xin đào sâu khía cạnh này để đề nghị lên các bà cách thức đòi bình đẳng trong niềm mong ước: suốt năm sẽ là ngày 8/3 cho các bà.
Gia đình là nơi mà tình yêu lứa đôi đã biến thái theo năm tháng. Đối với một người đàn ông đàng hoàng, khi trồng cây si thì tâm trạng của họ lúc đầu là hồi hộp (khi người yêu tôi khóc Trời cũng giăng sầu); đến khi được đáp lại thì tuởng tuợng và ước ao (một phút cầm tay làm nên định mệnh); sắp đến ngày cưới và sau khi lấy vợ thì thấy toàn là trách nhiệm. Chàng mong sao cho vợ không khổ, ít ra là không hơn lúc còn ở nhà. Nguời chồng yêu vợ tự nhiên đặt ra cho mình thước đo ấy. Trong bản chất của nó, yêu là tạo ra sự hoan lạc trong lòng cho người khác, vốn là cái mà mỗi người đều cần trong cuộc đời sóng gió này. Bởi thế, một người con trai yêu thực sự không bao giờ đòi người yêu phải chứng minh bằng cách trao thân. Tình yêu trong người đàn ông biến thái thành trách nhiệm khi có vợ. Bằng chứng là ta ít tìm thấy bài thơ tình hay của chồng tặng vợ.
Về phía các bà, tôi không thể phân tích rõ tâm trạng của các cô lúc về nhà chồng, nhưng những gì thấy ngay trước mắt thì đó là sự cống hiến. Ở các bà tình yêu biến thái thành cống hiến. Ít bà giữ những cái mình thích lúc còn con gái. Nàng quên hết để hoà vào những thứ sẵn có của chồng. Nhờ đó gia đình mới là sự hiện thân của hợp nhất. Chính từ cái này, cái khác đã nảy sinh. Người vợ tăng mức cống hiến lên hy sinh từ khi bắt đầu mang thai. Miếng ăn của nàng, giấc ngủ của nàng, tất cả cho con. Anh chồng trẻ có yêu vợ lắm thì chỉ biết mua về cho nàng quả trứng ngỗng. Được như thế thôi nàng cũng rất vui. Vui vì thấy mình được chăm sóc. Và - cũng do Trời phú - người phụ nữ vui khi làm gì đó cho chồng con. Cân đo đong đếm kỹ như khi thi hoa hậu, các bà có một tấm lòng rộng mở hơn các ông. Bởi vậy, ở bên chồng con, người vợ là cái nôi của hạnh phúc. Gia đình hạnh phúc là nhờ người vợ. Thế nhưng gia đình thăng tiến là do người chồng, ông là giáo sư thì chắc chắn bà sẽ được chào "cô ạ" .
Sự kết hợp giữa vợ chồng giống như cái hoả tiễn với bệ phóng. Khác với hoả tiễn khi lên thật cao là vỡ tan tành, người chồng khi được nhấc lên thì luôn kéo vợ theo mà rằng: "Tôi được như vậy là cũng nhờ nhà tôi đây". Ông chồng là hoả tiễn thật nên chuyện trong nhà " cái bệ" lo cả. Nuôi con lớn, dạy con ngoan, một tay bà vợ. Đố có bao nhiêu ông chồng biết cho con uống thuốc gì khi nó sốt ? Ông chồng về đến nhà chỉ làm nhiệm vụ doạ con cho nó nghe lời mẹ; bởi có đứa con nào sợ mẹ đâu, trừ khi bà ta là ... mẹ mìn. Con cái là hình bóng của chính mình mà vợ chồng để lại cho đời sau. Chúng là nơi cha mẹ được sống lại một lần nữa. Do đó con cái là tương lai trong đầu óc của bố mẹ. Vợ chồng nhắc lại ngày mới quen nhau, họ có quá khứ. Ngồi bên nhau mà kể, họ có hiện tại. Nhìn sang con cái, họ có tương lai. Tình yêu đã biến thái theo năm tháng .
"Hoả tiễn" bay để kiếm bánh cho gia đình, nhưng bị một cái tật là háo sắc. Cái này cũng tại ...Trời vì chính các bà cũng ít ai không thích trang điểm. Điểm trang cho ai? Nếu cánh đàn ông không bị ngất ngây bởi các bà thì cuộc đời này sẽ ra sao nhỉ ? Trong con mắt đàn ông, bà nào cũng giống như một bông hoa. Nếu khi đứng trước quầy hoa các bà bị thu hút bởi loài hoa thế nào thì đứng trước các bà, cánh đàn ông cũng bị thu hút y như thế. Cứ để cho con mắt đảo điên thì họ không biết ngừng trước cô nào. Đứng trước người phụ nữ, người đàn ông quên mất mình bao nhiêu tuổi. Tính háo sắc của người đàn ông là như thế. Họ muốn có cô này rồi cô khác .
(Còn tiếp )
QUÝ EM HÔNG ?
Nguyễn Ngọc Bích
Trước hết xin phân biệt giữa Yêu và Quý. Yêu hàm ý có đi có lại. Quý thì chỉ một chiều. Bạn quý một viên kim cương, nó không hề làm gì để đáp lại bạn. Tự nó, nó đẹp. Bạn hiểu nó, quý nó, ai làm rơi nó, bạn hét toáng ngay. Tình yêu biến thái đã biến các bà thành như viên kim cương trước mặt chồng. Viên kim cương lấp lánh , các bà cũng vậy.
Tôi cực lực ủng hộ sự đòi hỏi bình đẳng của các bà, nhưng không ủng hộ cách làm như từng thấy. Lý do là sự bình đẳng do các bà đòi sẽ chỉ duy nhất do các ông chồng đáp ứng.
Bình đẳng là một yêu cầu chính trị hoặc xã hội và giữa nhiều người với nhau. Đem nó vào gia đình, nơi chỉ có hai người thì thất bại e khó tránh. Trong gia đình, do Trời định, người vợ với người chồng có những chức năng nhất định để mang lại hạnh phúc cho chính họ. Ở đó không có sự hơn thua, một tính chất của chính trị, mà chỉ có tình yêu của lứa đôi đã biến thái theo năm tháng.
Nhân ngày 8/3 sắp đến, tôi xin đào sâu khía cạnh này để đề nghị lên các bà cách thức đòi bình đẳng trong niềm mong ước: suốt năm sẽ là ngày 8/3 cho các bà.
Gia đình là nơi mà tình yêu lứa đôi đã biến thái theo năm tháng. Đối với một người đàn ông đàng hoàng, khi trồng cây si thì tâm trạng của họ lúc đầu là hồi hộp (khi người yêu tôi khóc Trời cũng giăng sầu); đến khi được đáp lại thì tuởng tuợng và ước ao (một phút cầm tay làm nên định mệnh); sắp đến ngày cưới và sau khi lấy vợ thì thấy toàn là trách nhiệm. Chàng mong sao cho vợ không khổ, ít ra là không hơn lúc còn ở nhà. Nguời chồng yêu vợ tự nhiên đặt ra cho mình thước đo ấy. Trong bản chất của nó, yêu là tạo ra sự hoan lạc trong lòng cho người khác, vốn là cái mà mỗi người đều cần trong cuộc đời sóng gió này. Bởi thế, một người con trai yêu thực sự không bao giờ đòi người yêu phải chứng minh bằng cách trao thân. Tình yêu trong người đàn ông biến thái thành trách nhiệm khi có vợ. Bằng chứng là ta ít tìm thấy bài thơ tình hay của chồng tặng vợ.
Về phía các bà, tôi không thể phân tích rõ tâm trạng của các cô lúc về nhà chồng, nhưng những gì thấy ngay trước mắt thì đó là sự cống hiến. Ở các bà tình yêu biến thái thành cống hiến. Ít bà giữ những cái mình thích lúc còn con gái. Nàng quên hết để hoà vào những thứ sẵn có của chồng. Nhờ đó gia đình mới là sự hiện thân của hợp nhất. Chính từ cái này, cái khác đã nảy sinh. Người vợ tăng mức cống hiến lên hy sinh từ khi bắt đầu mang thai. Miếng ăn của nàng, giấc ngủ của nàng, tất cả cho con. Anh chồng trẻ có yêu vợ lắm thì chỉ biết mua về cho nàng quả trứng ngỗng. Được như thế thôi nàng cũng rất vui. Vui vì thấy mình được chăm sóc. Và - cũng do Trời phú - người phụ nữ vui khi làm gì đó cho chồng con. Cân đo đong đếm kỹ như khi thi hoa hậu, các bà có một tấm lòng rộng mở hơn các ông. Bởi vậy, ở bên chồng con, người vợ là cái nôi của hạnh phúc. Gia đình hạnh phúc là nhờ người vợ. Thế nhưng gia đình thăng tiến là do người chồng, ông là giáo sư thì chắc chắn bà sẽ được chào "cô ạ" .
Sự kết hợp giữa vợ chồng giống như cái hoả tiễn với bệ phóng. Khác với hoả tiễn khi lên thật cao là vỡ tan tành, người chồng khi được nhấc lên thì luôn kéo vợ theo mà rằng: "Tôi được như vậy là cũng nhờ nhà tôi đây". Ông chồng là hoả tiễn thật nên chuyện trong nhà " cái bệ" lo cả. Nuôi con lớn, dạy con ngoan, một tay bà vợ. Đố có bao nhiêu ông chồng biết cho con uống thuốc gì khi nó sốt ? Ông chồng về đến nhà chỉ làm nhiệm vụ doạ con cho nó nghe lời mẹ; bởi có đứa con nào sợ mẹ đâu, trừ khi bà ta là ... mẹ mìn. Con cái là hình bóng của chính mình mà vợ chồng để lại cho đời sau. Chúng là nơi cha mẹ được sống lại một lần nữa. Do đó con cái là tương lai trong đầu óc của bố mẹ. Vợ chồng nhắc lại ngày mới quen nhau, họ có quá khứ. Ngồi bên nhau mà kể, họ có hiện tại. Nhìn sang con cái, họ có tương lai. Tình yêu đã biến thái theo năm tháng .
"Hoả tiễn" bay để kiếm bánh cho gia đình, nhưng bị một cái tật là háo sắc. Cái này cũng tại ...Trời vì chính các bà cũng ít ai không thích trang điểm. Điểm trang cho ai? Nếu cánh đàn ông không bị ngất ngây bởi các bà thì cuộc đời này sẽ ra sao nhỉ ? Trong con mắt đàn ông, bà nào cũng giống như một bông hoa. Nếu khi đứng trước quầy hoa các bà bị thu hút bởi loài hoa thế nào thì đứng trước các bà, cánh đàn ông cũng bị thu hút y như thế. Cứ để cho con mắt đảo điên thì họ không biết ngừng trước cô nào. Đứng trước người phụ nữ, người đàn ông quên mất mình bao nhiêu tuổi. Tính háo sắc của người đàn ông là như thế. Họ muốn có cô này rồi cô khác .
(Còn tiếp )