Dạo này forum im ắng quá. Mình sưu tầm được bài này khá hay, đúng ra phải đưa vào mục "Sưu Tầm". Nhưng khi đọc bài này mình nhớ đến quan điểm của Thúy : "Khi yêu một người thì phải dành người đó về mình". Mình đưa vào mục này để các bạn cùng thảo luận : mình yêu người hay yêu bản thân mình ?
==========================================
Mạc Lợi Phu Nhân và vua Ba Tư Nặc một hôm cùng luận đạo.
Vua Ba Tư Nặc hỏi:
- Chẳng hay ái khanh thương ai nhất trên cõi đời này?
Phu Nhân trả lời:
- Tiện thiếp thương yêu bệ hạ nhất.
Và Phu Nhân hỏi lại:
- Chằng hay bệ hạ thương yêu ai nhất trên cõi đời này?
Nhà vua trả lời:
- Trẫm yêu thương ái khanh nhất chứ còn ai nữa.
Bà Mạc Lợi nói:
- Nếu bệ hạ cho phép, thiếp thần sẽ nói khác đi một chút.
Vua nói:
- Được ái khanh cứ nói đi.
- Muôn tâu bệ hạ, thực ra trên cõi đời này, thiếp thần chỉ riêng yêu thương thân thiếp nhất mà thôi.
Vua nghe qua chừng khó hiểu:
- Vậy là sao? Ái khanh hãy nói rõ hơn.
- Muôn tâu bệ hạ, chỉ vì thần thiếp thương mình, nên muốn được bệ hạ ban bố cho thân này được hạnh phúc. Muốn cho thân mình có được hạnh phúc, thiếp thần phải thương yêu bệ hạ. Có thế bệ hạ mới thương yêu lại thần thiếp và ban bố cho tình thương, thần thiếp được hạnh phúc. Vì yêu thương mình, mà thần thiếp yêu bệ hạ.
Nhà vua nghe qua sự thật của "yêu thương" qua Phu Nhân sủng ái nhất của mình, nhà vua bàng hoàng. Một sự thật xem chừng quá trớ trêu. Bà Mạc Lợi nói tiếp:
- Như bệ hạ, bệ hạ cũng thương yêu riêng có bệ hạ thôi. Để hiểu rõ việc này, như thần thiếp đây nay lại đi yêu đương với một kè khác thì bệ hạ nghĩ làm sao? Có phải bệ hạ sẽ chém đầu thần thiếp không?
Đến đây nhà vua đã rõ ý hiểu được nội vụ vấn đề. Ngài gật đầu:
- Phải chính thế ái khanh nói rất đúng lý. Trẫm cũng chỉ yêu thương mình trẫm thôi. Ta chỉ có yêu thương Tự Ngã thôi.
Bình:
- Thật là chí lý! Nếu thành thực nhìn lại tâm mình thì sẽ thấy tâm mình nó là như vậy. Cõi lòng thâm sâu, tiếng nói âm thầm của con tim mình là như vậy.
Tâm ta đi cùng khắp, tất cả mọi phương trời dạo qua mọi nơi, mọi cảnh, mọi người....nào, tìm thấy được có ai là thân thiết hơn chính ta thân hơn tự ngã.
Trên đời này không gì thiết tha yêu thương bằng ái tình. Cái tình này còn có lúc lướt qua tình phụ mẫu. Trong ái tình, việc đầu ấp tay gối giữa vợ chồng đậm đà như vậy, yêu thương da diết như vậy, hạnh phúc như vậy, như vợ chồng bà Mạc Lợi. Cặp tình nhân này thiên hạ mấy ai hơn? Thật là tâm đầu ý hợp. Việc yêu thương đủ cả hai mặt tinh thần và vật chất, xác thịt và tâm hồn, một cuộc tình thật trọn vẹn. Thế mà để lắng sâu hơn vào tiếng lòng, bà Mạc Lợi đã nghe ra tiếng nói trung thực của mình. Tiếng nói ấy đã núp sâu dưới bao nhiêu lời tình tự gối chăn với nhà vua qua bao nhiêu năm dài chung sống: - Thần thiếp chỉ yêu thương mình thần thiếp thôi! Ta chỉ yêu thương ta thôi! Một phút giác không kém phần phũ phàng! Sự thật nó là vậy.
Và đến lượt nhà vua cũng thế thôi. Nhà vua nghe được tiếng lòng mình. Từ tiếng lòng đó nó sẽ thúc thôi nhà vua sẽ tàn nhẫn hơn để chém đầu "ái khanh" mình, khi mà đương sự ngoại tình!
Đó là gì? - Cái "Tự Ngã" mình bị đụng chạm, bị mất mát, thiếu sự vuốt ve, thiếu sự thụ hưởng. Như vậy cái sự thật của cái gọi là "yêu thương" trên cõi đời này là gì? Bên dưới, bề trái của tình yêu nó là như vậy, thì hỏi tình yêu là gì? Và mình có yêu được gì không? Và để nói lên một sự khá chua chát như vậy, có thể nói: Tình yêu là một sự lợi dụng lẫn nhau của thân xác và tâm hồn, nhằm thỏa mãn tự ngã mà thôi. Không ai nhìn ra bộ mặt tình yêu. Không ai rờ đụng đến tình yêu. Vì sao? Vì nó không thực có. Mà nó chỉ là sự phóng hiện của tự ngã.
Nói yêu người tức yêu tự ngã - yêu mình.
Như vậy "tự ngã" là cái duy nhất để tình yêu thương. Nói yêu, nói thương, nói gì gì đó, tất cả đều là tiếng nói vì tự ngã. Nên tự ngã đã thân thiết hơn bất cứ cái gì trên thế gian này. Hãy suy cùng nghĩ cạn cái tự ngã đã quá thân thiết với chính mình.
Mình đã yêu "tự ngã" muốn giữ gìn "tự ngã" mình, thì cũng phải tôn trọng "tự ngã" người. Vì người cũng yêu "tự ngã" của họ như mình. Vậy thì chớ có tàn hại tự ngã người. Một người muốn có đời sống cao thượng thánh thiện phải sống như vậy.
Tôn trọng "tự ngã" tức tôn trọng sự tự do, sự bình đẳng. Đời sống mình người có được tự do bình đẳng trong nền tảng như vậy thì cuộc đời đáng sống biết chừng nào.
Hạnh phúc không cầu mà tự có.
Nếu không như vậy, hạnh phúc trên cõi đời này chỉ là một cái bóng hấp dẫn vậy thôi. Mọi người cùng đi tìm nó, và rồi chỉ chuốc lấy sự nhọc nhằn nỗi ê chề và niềm ngao ngán bao nhiêu nỗi thống khổ doanh vây.
Đây là một sự thật khá phũ phàng. Dù không đồng ý, chúng vẫn có mặt.
Cuộc đời vì thế có ra lắm chuyện. Và rồi hỏi: Ai đã đem lại nỗi khổ cho cuộc đời này? Có ai đâu! Chỉ có "cái ta" (tự ngã) làm khổ cho mình thôi.
Nhặt Lá Bồ Đề - Thích Thanh Từ